PokeArt
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tuyển tập truyện ma

Go down

Tuyển tập truyện ma Empty Tuyển tập truyện ma

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 12:55 pm

Nguồn: vnpet.com/forum

1 . Nhà Xác!

Cũng như những đứa
bạn khác đều là sinh viên y dược thì chuyện canh nhà xác là chuyện bình
thường và là điều mà mọi sinh viên ngành y dù muốn hay không vẫn phải
cố gắng tập sự can đảm chấp nhận. Rồi cũng đến lượt tôi và thằng Lâm
phải trực nhà xác để đón nhận những tử thi mới làm thủ tục "nhập môn",
thường thì ca trực vào cả ngày lẩn đêm và chia theo ca 8 tiếng, thế
nhưng hôm ấy tôi và thằng Lâm phải trực ca tối mới ghê chứ, trước khi
đi nhỏ Thảo bảo Lâm nên mang theo tỏi hay thứ gì đó hộ mệnh cũng được
vì nghe đâu mấy đứa trước làm như thế thì im re mọi chuyện, thằng Lâm
cười ha hả bảo Thảo dở hơi, ừ thì sao cũng được với tôi chỉ là thủ tục
nhỏ thôi mà, tôi cũng không chú tâm chuyện này lắm. Rồi buổi tối ấy
cũng đến, tôi và thằng Lâm ngồi với mớ bài đem theo bên cạnh tò te đọc
vài dòng, sau khi nhận vào ca trực khoảng 1 tiếng thì có một xác được
đưa vào tôi và Lâm cùng làm thủ tục "nhập môn" cho cái xác này, đâu vào
đấy tôi bảo Lâm đi mua tờ báo gì đó dưới cổng bệnh viện để đọc vì buồn
quá, lúc chuẩn bị đi thì mưa như trút nước, cái lạnh hăng hắc mơn man
làm tôi có cảm giác nổi da gà, thằng Lâm thì co ro trên cái ghế trực
cạnh một cái bàn chơ vơ dọc theo lan can của phòng xác. Mưa như hối hả
hơn và cũng tạnh nhanh hơn, mới đó mà 12h khuya! nhanh quá, tôi và Lâm
nghĩ vậy, ngoài trời chỉ còn lất phất mưa, ánh đèn neon đã cũ mờ ảo
sáng đục, gió thì vẫn thoang thoáng bay qua lành lạnh. tôi bảo Lâm có
thể ngủ vài tiếng tôi có thể ngồi trực cho nó, sau đó sẽ đến lượt tôi
ngủ, nó đồng ý và ngồi gục xuống cạnh bàn ngủ thiềp đi. Tôi ngồi tra
lại mấy bài thuốc vừa được học sáng nay, vừa được khoảng 15 phút thì có
chị y tá thấp thoáng với áo pờlu trắng đi lại bảo tôi chuẩn bị mở cửa
phòng để chuyển một xác người vào, tôi hối hả và mừng thầm vì ít ra có
người để mình bắt chuyện sau khi làm xong công việc, tôi không đánh
thức Lâm dậy mà một mình lại mở cửa phòng vào trong kéo chiếc xe để xác
người ra ngoài, cái lạnh trong phòng làm tôi không chịu nổi, lạnh khủng
khiếp, như phản xạ tôi vào kéo chiếc bàn chở nào gần mình nhất để đưa
ra ngoài bất chợt nhìn sang cạnh một bàn để xác gần đó tôi thấy cảm
giác quen vô cùng, trong vài giây suy ngẫm....thì ra...đó là...chị y tá
lúc nãy bảo tôi vào đây lấy bàn để xác....tôi không biết thế nào để
diễn tả nổi, chân tôi như đuối đi, tôi không còn cảm giác lạnh gì nửa
mà thay vào đó là cảm giác khiếp hoảng, tôi cố gắng chạy thật nhanh ra
kéo thằng Lâm ngồi dậy, nhìn mặt nó mơ màng nhưng tôi vẫn cố gắng nói
hết những gì mình vừa thấy, nói xong nó bảo " mày nói gì vậy? chị ấy ở
đằng sau mày kia mà"....hả....cái gì??? tôi vội vã kéo nó chạy xuống
phòng trực ban của bệnh viện lấy một viên an thần uống vào - trùm mền
ngủ đến sáng, hi vọng lần sau không chứng kiền những gì thấy đêm qua
nữa.


Kết Thúc (END)
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1089429
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Tuyển tập truyện ma Empty Re: Tuyển tập truyện ma

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 12:55 pm

Người về từ đáy mộ

Lão Tư cố hả miệng ngáp một cách đau đớn:
- Mày đầu độc tao... Mày đầu độc tao, con quỉ cái!
Bà Tư gật đầu, đáp bằng một giọng thật lạnh lùng:
- Đúng, tôi đầu độc ông. Trước sau gì thì ông cũng chết, thầy y tá đã
nói như vậy, chỉ còn là vấn đề thời gian. Có thể một vài tháng, có thể
một vài năm, và ông hiểu rằng tôi không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Mười
lăm năm nhục nhằn! Mười lăm năm đầy cay đắng!
Lão Tư nghiến chặt hai hàm răng vì đau đớn nhưng cũng ráng gừ lên một
tiếng chửi rủa như lão vẫn chửi rủa vợ lão mỗi ngày trong suốt mười lăm
năm qua:
- Con đĩ chó khốn nạn! Trời sẽ phạt mày.
Bà Tư vẫn lạnh lùng:
- Đáng lẽ mình không nên lấy nhau. Tôi không hề yêu ông và ông cũng
chẳng ưa tôi. Ông căm hận tôi vì việc ông không lấy được con Ba cháo
lòng. Còn tôi, ông cũng biết rằng tôi chỉ muốn làm vợ anh Bảy thợ hồ.
Chỉ vì mấy thửa ruộng của hai nhà sát bên nhau mà cha mẹ ông và cha mẹ
tôi buộc tôi phải lấy ông và ông phải lấy tôi. Tôi biết đó là cả một
cực hình cho ông cũng như cho tôi.
Lão Tư vừa lăn lộn vừa chửi rủa:
- Đồ con đĩ chó!
Bà Tư vẫn nói bằng một giọng đều đều:
- Tôi có ý định đầu độc ông từ khi ông mới ngã bệnh. Thầy y tá nói rằng
ông có thể sống lây lất hàng năm khiến tôi không chịu nổi. Tôi không
còn muốn bị ông đánh đập chửi rủa mỗi ngày nữa.
Lão Tư rên rỉ:
- Tao cầu mong cho lũ quỉ mặt xanh nanh vàng tra tấn mày dưới điạ ngục.
- Có thể... Nhưng dầu sao tôi cũng tìm được sự bình an trên cõi đời này
trước đã. Sống với ông đâu có khác gì bị ác quỉ hành hạ tra tấn!
Lão Tư vặn mình đau đớn, hai bàn tay lão nắm chặt lại chịu đựng. Là một người cứng rắn và mạnh mẽ, lão cố thu hết tàn lực:
- Tao sẽ trở về từ đáy mộ... con quỉ cái...
Rồi lão ráng giơ một nắm tay về phía bà vợ:
- Tao sẽ chờ mày...
Kiệt lực, lão buông tay xuống, mồ hôi tháo ra như tắm, toàn thân run rẩy:
- Trời đất ơi! Đau quá! Như dao đâm vào ruột...
Đột nhiên bà Tư ngẩng đầu nghe ngóng. Có tiếng chuông xe đạp. Bà bước vội tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài lẩm bẩm:
- Sao thầy y tá tới sớm quá vậy hà?
Rồi bà bước tới bên giường,lượm tấm khăn lông nằm dưới chân giường cuộn
thành một bó đè cứng vào mặt lão Tư. Ngộp thở, lão Tư cố vùng vẫy nhưng
bà Tư đè nguyên người lên tấm khăn... Chân tay lão Tư giựt mạnh mấy cái
rồi buông xuôi...
Biết lão đã tắt thở, bà Tư đứng lên thở phào nhẹ nhõm, ném cái khăn lông lên lưng ghế trước khi bước ra mở cửa.
Bà nói với thầy y tá vừa bước vào bằng một giọng lạnh lùng:
- Lão đi rồi sau khi bị bất tỉnh như mấy kỳ trước. Mấy nhỏ đi học nên
tôi không biết làm sao kêu thầy. Nhưng dầu sao tôi cũng mừng khi lão
không còn hành hạ tôi được nữa.
Thầy y tá lắc đầu thông cảm. ở ngôi làng này mọi người đều biết chuyện
của nhau. Thầy đứng nhìn thi thể lão Tư một lát trước khi kéo cái mền
phủ kín mặt lão rồi quay sang bà Tư:
- Ngồi nghỉ một chút đi bà Tư. Đừng lo nghĩ gì nhiều, để tôi cho ông
Tám Tàng hay trước khi nói với thầy giáo cho con Hoa và thằng Đực về
ngay bây giờ. Bà Tư có muốn kêu ai nữa không?
Bà Tư lắc đầu:
- Nhờ thầy nói ông Tám tới đem lão đi ngay dùm tôi. Bây giờ căn nhà này
là của tôi. Lão đi khuất mắt tôi sớm phút nào hay phút nấy. Tôi không
muốn nhìn mặt lão nữa.
Bà nói tiếp bằng một giọng đầy cay đắng:
- Suốt đời lão làm khổ tôi. Tôi thù ghét lão từ ngày phải về với lão.
Bây giờ căn nhà này là của tôi. Tôi sẽ khóa chặt căn phòng của lão ngay
khi ông Tám đem lão đi. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy bên trong căn
phòng đó nữa. Chỉ toàn là những kỷ niệm đớn đau, những lời chửi rủa,
hận thù. Tôi sẽ thiêu rụi căn phòng của lão nếu căn nhà này không bị
ảnh hưởng gì.
Rồi bà ngồi xuống ghế ngước nhìn thầy y tá bằng đôi mắt lạnh lùng ráo
hoảnh. Thầy nhìn bà Tư, nói bằng một giọng dịu dàng, thông cảm:
- Bà mệt mỏi quá rồi. Để tôi về lấy chai thuốc bổ tới cho bà.
- Tôi không cần thuốc bổ. Cái chết của lão là liều thuốc bổ tốt nhất đối với tôi... Thầy...
Thầy y tá gạt ngang:
- Thôi, không nên nói xấu người quá cố nữa. Ai cũng biết ông Tư đối xử với bà ra sao rồi. Để tôi đi kêu ông Tám.
Chưa đầy nửa tiếng sau, ông Tám Tàng và một thanh niên phụ việc đẩy xe
tới. Bà Tư đứng ngay cửa phòng chờ cho hai người vừa khiêng lão Tư ra
là bà khóa cửa lại, bỏ chìa khoá vào túi áo:
- Tôi thề sẽ không bao giờ đặt chân vào căn phòng này cho tới khi tắt thở.
Hai người đàn ông lắc đầu thông cảm. Họ hiểu rõ cuộc sống khốn khổ nhục nhằn của bà bên ông Tư từ nhiều năm qua.
Những năm kế tiếp, bà Tư ra đồng làm việc cùng các lực điền, và dành
dụm thêm được khá nhiều vào cái vốn đã đồ sộ của bà. Bà vẫn lạnh lùng,
không hề hở môi và không hề có bạn, như lão Tư không hề có bạn.
Rồi hai đứa con bà lớn lên. Con Hoa lập gia đình rồi theo chồng về làng
bên. Bà Tư không nói một lời. Thằng Đực lớn lên ra đồng làm việc phụ mẹ
khiến bà giảm được một gánh nặng. Rồi thằng Đực lấy vợ và đem cô dâu
mới về ở chung với bà Tư. Rồi lũ con nít ra đời, sáu đứa cả thẩy. Nếu
những tiếng cười vô tư của bầy trẻ có khiến tâm hồn bà nội chúng mềm đi
một chút, bà không hề để lộ ra ngoài.
Suốt những tháng năm dài đó, một cái phòng, được gọi là phòng của nội,
vẫn luôn luôn được khóa chặt. Cả gia đình không một ai nhắc nhở tới. Lũ
trẻ biết có một cái gì - mà chúng cho là rất kinh khủng - ở bên trong
nên mỗi lúc phải đi ngang phòng, chúng đi thật lẹ, và khi bóng tối bao
phủ căn nhà, ánh đèn dầu lung linh tạo nên những hình nhân lắc lư rung
động trên tường, chúng không bao giờ dám bước tới gần căn phòng của
nội. Dĩ nhiên đầu óc trẻ thơ của chúng tưởng tượng thật nhiều.
Rồi một năm châu chấu phá hoại mùa màng. Năm sau trời hạn hán khiến giá
thóc gia tăng trong khi lương bổng bị cắt giảm. Nhiều chủ điền cho thợ
nghỉ việc.
Gia đình Hoa là một trong những nạn nhân đầu tiên. Mùa màng thất bát,
chồng đau ốm rồi một đứa con ra chào đời! Vợ chồng Hoa bồng con về xin
bà Tư cho ở chung. Bà Tư vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhường cho vợ
chồng Hoa một phòng.
Rồi tới phiên anh rể của Đực bị chủ điền cho nghỉ việc. Không công ăn
việc làm, không tiền trả tiền mướn, anh ta cầu cứu vợ Đực. Nàng dâu bèn
thưa chuyện với mẹ chồng.
Bà Tư, lúc này đã già, nói với con dâu bằng một giọng cương quyết trong bữa ăn chiều:
- Thêm bốn miệng ăn nữa cũng chẳng sao. Cho tụi nó tới đây. Nhưng... không biết rồi tụi nó ngủ ở đâu?
Hoa liếc nhìn Đực trước khi ngập ngừng nói lên cái ý nghĩ của tất cả mọi người:
- Phòng của nội. Mình có nên mở cửa phòng cho thoáng khí trước khi cho họ dọn vào không... mẹ?
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng nặng nề. Bà Tư liếc nhìn con gái trước khi lần lượt nhìn vào mặt từng người, gằn giọng:
- Mẹ đã thề không bước chân vào phòng đó cho tới ngày nhắm mắt.
Hoa thu hết can đảm:
- Nhưng mẹ đâu có bước vào đó làm gì. Nhà mình chật quá đâu còn chỗ nào khác nữa.
Bà Tư đặt đũa xuống bàn nói thật chậm rãi:
- Nếu có ai ngủ trong phòng đó, người đó phải là mẹ. Mẹ đã ở với cha
tụi bay mười lăm năm trời, mười lăm năm đầy đắng cay thù hận. Cha tụi
bay ghét mẹ hơn mẹ ghét ổng. Căn phòng đó đầy những sự thù ghét và sau
mấy chục năm trời đóng kín, những sự thù ghét đó hiện đang sôi sục chỉ
chờ cửa mở là tràn ra phủ ngập căn nhà này. Nhưng không sao, mẹ sẽ dọn
vào đó.
Hoa nói bằng một giọng đầy hối hận:
- Phải chi con đừng đưa ra đề nghị đó. Con biết là có một cái gì giữa cha và mẹ nằm trong đó, nhưng con không biết...
Bà Tư ngắt lời con gái:
- Một cái gì mà con nói đó chính là sự thù ghét giữa mẹ và ổng. Nhưng
không sao, mẹ đã già rồi, hơn bẩy mươi rồi. Chắc mẹ cũng chẳng còn sống
được bao lâu nữa...
Bà ngưng lại, đôi mắt già mỏi mệt nhìn thật xa xôi:
- Có thể đây là sự tiền định. Ổng nói rằng ổng sẽ chờ mẹ... Có thể... Ai biết!
Rồi bà đứng lên:
- Mẹ sẽ mở cửa phòng vào sáng ngày mai.
Dứt lời, bà mím chặt đôi môi, bước lên cầu thang về phòng ngủ trên lầu.
Vào phòng, bà Tư đóng cửa lại, ngồi yên lặng trên cái ghế nhỏ bên
giường, đôi mắt mệt mỏi nhìn vào hư không trong khi cuốn phim dĩ vãng
hiện ra thật rõ. Bây giờ, bà đang bị thúc giục mạnh mẽ bởi một ước muốn
mà bà vẫn chôn chặt trong lòng từ gần một nửa thế kỷ, ước muốn của tất
cả những kẻ sát nhân muốn nhìn lại khung cảnh phạm trường.
Ước muốn này đã tới với bà hàng ngàn lần trước đó nhưng lần nào bà cũng
nén lòng được. Bây giờ, chỉ còn có mấy tiếng đồng hồ nữa căn phòng sẽ
được mở ra, ước muốn lại trở về, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Căn phòng
đóng kín đang réo gọi bà. Trong óc bà, một tiếng nói vô cùng mạnh mẽ
vang lên “Bây giờ! Bây giờ!”. Tiếng nói này rất quen thuộc đối với bà
vì đó là tiếng nói của chính ông Tư, người bà thù ghét, người bà đã
giết chết!
Bà lặng lẽ đứng dậy, bước tới tủ áo, ngồi xuống mò dưới đáy tủ lấy cái
chìa khóa mà bà đã giấu kín hàng mấy chục năm trời. Rồi bà trở lại ngồi
trên ghế lắng nghe những tiếng chân lần lượt về phòng. Một lúc sau, căn
nhà tối tăm đã hoàn toàn yên tĩnh.
Bà Tư đứng dậy hé cửa nhìn ra dẫy hành lang. Tất cả đều đã ngủ yên. Bà
bèn trở vào phòng cầm cây đèn dầu, mở cửa thật nhẹ rồi rón rén bước
xuống cầu thang.
Ngoài trời không khí bỗng trở nên nặng nề dường như muốn bão. Bà nghe
tiếng gió rít qua những cành cây. Có một cái gì tương tự như tiếng gió
than van ngoài đêm tối? Bà Tư ngưng lại, nghiêng tai lắng nghe và đột
nhiên ký ức trở về thật rõ. Bà lẩm bẩm:
- Giống như đêm trước khi lão chết.
Tim bà đập mạnh hơn khi đứng trước cánh cửa đen ngòm, lạnh lùng của căn
phòng chứa đầy thù hận. Sau một thoáng ngập ngừng, bà chuyển cây đèn
sang tay trái, tay mặt lấy cái chìa khóa đút vào ổ khóa... Bà vặn
nhẹ... Ổ khóa không chuyển động... Bà vặn mạnh hơn... Cạch! Ổ khoá bật
ra. Bà đứng yên một lát, bàn tay đặt trên nắm cửa. Tự nhiên bà run lên
vì lý do gì không rõ. Bà lẩm bẩm:
- Lão đã nói là lão sẽ trở về từ đáy mộ... Lão sẽ chờ...
Bà vặn nắm cửa, đẩy mạnh. Cái bản lề cũ kỹ rít lên phản đối trước khi
cánh cửa bung ra... Một làn sóng hận thù từ trong phòng tràn ra phủ kín
người bà.
Bà chậm chạp bước vào, đôi môi mím chặt. Giơ cao ngọn đèn dầu, bà quan
sát mọi vật trong phòng. Đó là cái giường với tấm khăn trải giường nhăn
nheo, nơi ông Tư thở hơi cuối cùng - hay không thể thở hơi cuối cùng?
Đó là cái gối mà ông Tư gối đầu trước khi nhắm mắt. Mọi vật không hề
thay đổi.
Bà Tư thoáng nhớ rằng cả thầy y tá lẫn ông Tám Tàng, những người cuối
cùng đặt chân vào căn phòng này đều đã ra người thiên cổ. Kế bên đầu
giường là một cái bàn nhỏ nơi vẫn còn cái ly mà bà pha thuốc độc cho
ông Tư.
Bà lẩm bẩm:
- Lão đã nói là lão sẽ chờ...
Căn phòng thật ẩm thấp và bụi bặm. Bà Tư khép cửa lại, đặt ngọn đèn dầu
lên cái bàn nhỏ bên cạnh cái ly rồi bước tới bên cửa sổ, mở toang cánh
cửa. Một ngọn gió từ bên ngoài lùa vào, rít lên...
Ngọn đèn chợt lung linh vì gió tạo nên những bóng đen quái đản nhảy múa
trên tường. Trên lưng ghế, chiếc khăn lông mà bà dùng đè cho ông Tư
chết ngộp đã trở thành vàng khè, tuy bà vẫn nhìn thấy thật rõ một đốm
đen ở chính giữa, đốm đen mà bà biết là những giọt nước rãi cuối cùng
của ông Tư.
Bà bước tới giữa phòng, đôi mắt vẫn không rời khỏi đốm đen trên chiếc khăn lông. Rồi bà lập đi lập lại:
- Lão đã nói là lão sẽ trở về từ đáy mộ... Lão sẽ chờ...
Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi ào qua khung cửa sổ. Ngọn đèn chao lên trước khi tắt ngấm.
Bóng tối bất ngờ khiến bà Tư hoảng hốt. Lần đầu tiên trong đời bà biết
sợ! Bà liếc nhìn về phía cái giường, và chợt nhận thấy dường như có một
người đang nằm, mặt quay về phía bà đưa tay vẫy vẫy. Bà run rẩy bước
lui trước khi té ngồi xuống ghế. Một cơn gió mạnh thổi chiếc khăn lông
bung lên chùm kín mặt bà Tư. Bà hoảng hốt giẫy giụa trong bóng tối và
cảm thấy chiếc khăn lông như một con bạch tuộc với những cái vòi gớm
ghiếc đang xiết chặt quanh cổ bà. Bà đưa hai tay lên cố kéo mạnh chiếc
khăn lông ra trong khi bên tai bà, tiếng ông Tư vang lên mồn một: “Tao
sẽ trở về từ đáy mộ... Tao sẽ chờ mày...” Sáng sớm hôm sau, người ta
thấy bà Tư nằm chết trong căn “phòng của nội”. Quanh cổ bà là chiếc
khăn lông vàng khè, chiếc khăn mà bà dùng hạ sát ông Tư.

Kết Thúc (END)
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1089429
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Tuyển tập truyện ma Empty Re: Tuyển tập truyện ma

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 12:56 pm

Mối Tình Âm Dương

T.T. có một người dì (bà con xa) tên là Hạnh, khi dì làm ở một tiệm
cafe gần đường rầy xe lửa tỉnh Phú Nhuận, dì có quen một người con trai
làm lính Cộng Hòa và sau một thời gian chuyện trò thì tình yêu của hai
người bắt đầu chớm nở... Nhưng khi cuộc tình vừa mới bắt đầu, thì năm
1975 chiến tranh bùng nổ, dì trở về nhà mẹ.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, dì về quán Cafe cũ tiếp tục làm, hy vọng
rằng sẽ gặp lại người tình xưạ Nhưng đã ba bốn tháng trôi qua bóng dáng
người xưa vẫn biệt tăm. Hỏi thăm những người quen biết thì ai cũng lắc
đầu không biết. Rồi mỗi ngày niềm hy vọng gặp lại người tình xưa từ từ
chết dần, để người con gái như hoa xuân mới nở mà giờ đây ủ rủ tàn phai
theo tháng ngày...
Nhưng vào một đêm, vì rất đông khách cho nên cả người mệt nhoài, nên
khi lên giường là dì chìm ngay vào giấc ngủ và mơ thấy người yêu của
mình trở về. Người đó còn mời dì đến nhà của mình chơi nữạ Dì rất là
vui mừng vì đã lâu không gặp, với lại từ khi hai người quen nhau người
đó chưa một lần ngỏ ý mời dì đến nhà, nên dì đồng ý ngaỵ Nắm tay nhau
hai người đi vào một con đường sương khói dầy đặc để khi ra khỏi vùng
sương khói đó thì chỉ thấy nào là mồ mả nằm san sát bên nhau mà thôi,
chứ không thấy nhà cửa gì hết. Lúc đó, rất đỗi sợ hãi với một giọng run
run dì hỏi:
-Anh à! Nhà của anh ở đâu vậỵ Nơi đây đâu có nhà cửa, sao anh lại dẫn em vào đâỷ Với giọng bình thản người yêu của dì trả lời:
- Nhà của anh ở trong kia kìa, gần sắp tới rồi, đi theo anh.
Nói xong người tình của dì kéo tay dì đi băng qua các ngôi mộ. Trong
người cảm thấy ớn lạnh không dám nhìn cho nên dì nhắm mắt lại mặc cho
người yêu của mình dẫn đi đâu thì đị Ðược một quảng đường, bỗng nhiên
người yêu của dì kéo tay cho dì đứng lại, lúc đó dì mở mắt ra thì thấy
trước mắt mình là một ngôi mộ màu trắng có trồng giàn hoa rất rất đẹp,
xung quanh còn có hàng rào sắt. Trước cảnh tượng đó dì chỉ còn biết
đứng chết trân không nói lên được một lời nàọ Nhưng người yêu của dì
dường như không thấy được nỗi kinh ngạc của dì mà còn nắm tay của dì
kéo đi và nói:
- Nhà của anh đây nè! Người yêu của dì vừa nói vừa kéo dì vào trong hàng rào của ngôi mộ.
Vì sợ quá không biết làm sao nên dì đã thét lên thật lớn và giựt mình thức dậỵ
Sáng hôm sau, trong lòng linh tính rằng có điềm không may đã xảy ra cho
người yêu của mình nên dì tìm mẹ của người mình yêu (lúc trước dì không
hỏi thẳng mẹ của người ấy vì biết bà ta không có thích mình có hỏi thì
cũng vô dụng mà thôi). Cũng vì giấc mơ kỳ quái này cho nên dì mới đi
tìm bà tạ Khi gặp, dì mới hỏi bà ấy rằng con của bà hiện giờ sống hay
chết xin bà hãy nói rõ cho tôi biết.
Với một giọng cộc lốc, bà ta trả lời:
- Con tôi đã chết rồị Tôi không muốn báo cho cô biết, vì từ đầu tôi đã
không thích con tôi quen với cô. Và cái chết của con tôi cũng không có
liên hệ gì đến cô.
Nhưng dì đã nhã nhặn kể lại giấc mơ đêm hôm qua cho bà ấy nghẹ Sau khi
nghe xong, có lẽ vì cảm động về tình cảm con của bà đã dành cho dì, nên
bà ta dịu giọng xuống chỉ nơi chôn cất con trai của mình.
Sau khi bà ta chỉ chỗ, dì vội vã đi mua nhan đèn và một ít trái cây,
rồi sau đó tìm đến ngôi mộ của người yêu mình. Ðến trước nghĩa trang
nơi chôn cất người yêu của mình thì dì thấy cảnh vật chung quanh cũng
giống y hệt như là trong giấc mơ vậỵ Lần mò đi vào trong theo con đường
mòn được một quãng thì hỡi ơi, đây là ngôi mộ mình đã thấy trong mơ mà
và trên bia đá còn có khắc hàng tên của anh ấy nữa... Dì quỵ xuống bên
mộ bia người yêu và sụt sùi khóc. Cũng từ đó dì không còn tha thiết
thương ai nữa, cho dù người ta có đeo đuổi...
Dì là đứa con út cho nên má của dì rất thương dì và muốn dì sớm có gia
đình để khi chết bà được yên lòng. Vì theo đạo Phật nên má của dì tin
rằng linh hồn của người yêu của dì vẫn còn theo dì, vì vậy đã 30 tuổi
mà dì cũng chưa có được một tấm chồng. Cho nên, một hôm má của dì nhờ
một người chuyên môn kêu gọi linh hồn người chết trở về cho mình nói
chuyện (người VN mình gọi là lên đồng, lên bóng). Và ngày giờ được ấn
định.
Hôm đó má của người yêu dì cũng được mời đến và đã mượn thể xác của bà
ta để con của bà nhập vào nói chuyện. Một hồi làm lễ gọi hồn xong, bỗng
dưng bà ấy (má của người chết) bắt đầu rùng mình và thay đổi sắc mặt,
còn bắt đầu khóc lóc nữạ Nhưng khi hỏi thì (giọng nói biến thành tiếng
đàn ông con trai) người ấy nói là nhớ người yêu quá cho nên khóc. Người
gọi hồn mới hỏi là sao anh chết rồi mà không chịu đi đầu thai, người ấy
trả lời:
- Tôi vẫn còn thương cô ấy nên đi không đành. Người gọi hồn mới giảng giải:
- Anh là người ở cõi âm làm sao có thể yêu thương một người ở cõi dương
được. Nếu anh thật sự thương cô ấy thì hãy để cho cô ấy có chồng và hãy
để cho cô ấy lập gia đình.
Sau một hồi nói chuyện và năn nỉ thì người ấy bằng lòng không đi theo dì nữa; và trước khi đi người ấy còn nói rằng:
- Nếu có lấy chồng thì nói cô ấy nhớ nói với tôi một tiếng!...
Mấy năm sau, khoảng năm 35 tuổi dì mới lấy được một người chồng và có
được một đứa con trai mập mạp dễ thương, nhưng không có ai biết đứa con
trai của dì có phải là người tình cũ đầu thai trở lại không?


Kết Thúc (END)
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1089429
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Tuyển tập truyện ma Empty Re: Tuyển tập truyện ma

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 12:56 pm

Ma Quá Giang

Nhiều người đi trên đường khuya, vắng đôi khi bắt gặp ma và có khi
trông rõ như người thật nên đôi lúc lại không nghĩ rằng mình gặp ma...
Dee Goss, người đã quả quyết mình trông thấy hồn ma đã mô tả lại như
sau: "Tôi thấy con ma đội mũ trùm đầu, điều khủng khiếp là không có
chân nên trông như lơ lững, trôi nổi dật dờ ngang qua con đường ngay
trước mặt chúng tôi. Tôi đã thấy hình ảnh này rất rõ, có thể phân biệt
từ chi tiết".
Vào những năm 1976, 1978, hồn ma trên còn được thấy lại nhiều lần trên
đường và mới đây một hình ảnh về hồn ma với mũ trùm đầu lại xuất hiện
và nhiều người đã thấy rõ ràng ngay trên con đường vòng của xa lộ gần
cầu Stocks ở phía Nam Yourkshire (Anh Quốc). Hai người tuần cảnh ban
đêm đã thấy một hồn ma với mũ trùm đầu (giống như hình ảnh đã thấy ở
nhiều nơi) trên cầu Pearoyd, ngoài ra có đêm một trong hai người lại
còn thấy một hình ảnh lạ lùng kỳ dị khi giữa đêm khuya thanh vắng bỗng
có ba đứa bé im lặng nhảy múa quanh cột điện cao thế.
Trong Modern Mysteries of Britain còn ghi nhận những sự kiện đáng lưu ý
về hồn ma xuất hiện trên đường, ở đây có sự khác biệt và linh hoạt hơn.
Ấy là ma đón đường và xin quá giang (người Mỹ và người Anh thường gọi
là Phantom Hitch Hiker). Sau đây là vài trường hợp có thật xảy ra:
Năm 1951, tại Lakenheath, căn cứ không quân ở Suffok, một cảnh sát đã
lái xe quanh căn cứ vào ban đêm và đã thấy một phi công trong bộ quân
phục xuất hiện giữa đường và làm hiệu muốn quá giang xe. Người cảnh sát
dừng xe lại để cho viên phi công bước lên. Viên phi công này xin mồi
lửa điếu thuốc, một khi ngọn lửa từ hộp quẹt lóe lên thì viên phi công
biến mất, người cảnh sát kinh ngạc và rợn tóc gáy khi thấy cái ghế ngồi
trong xe, nơi mà viên phi công vừa ngồi trống rỗng một cách dễ sợ. Về
sau, qua cuộc điều tra, người ta được biết ở góc căn cứ này trước đã
xảy ra một tai nạn thảm khốc, một chiếc quân xa đã đâm sầm vào một viên
phi công trẻ tuổi đang trên đường đi bộ đến căn cứ. Nhìn ảnh chụp người
lính Không Quân này, người cảnh sát lái xe đêm ấy đã khẳng định rằng đó
chính là người đã xin quá giang và đã biến mất sau đó.
Trường hợp tương tự cũng đã xảy ra tại Oklahoma (Hoa Kỳ) vào mùa đông
năm 1965. Lúc đó cô Mae Doria đang lái xe chạy trên xa lộ 20 hướng đông
của đường Claremore thì gặp một cậu bé trạc độ 12 tuổi đứng bên đường
đưa tay khoác khoác ra dấu chận xe lại, Mae hỏi cậu bé muốn về đâu, cậu
bé đưa tay chỉ về phía trước và nói: "Nhà cháu ở đầu kia kìa". Cô Mae
để cậu bé ra ngồi ở ghế sau, họ nói chuyện với nhau cho đến khi xe đến
gần Pryor thì cậu bé ngỏ ý muốn xuống xe ở vị trí cống nước lớn gần đó.
Khi đó Mea chạy xe chậm lại, cô lấy là lạ vì vùng này chẳng có nhà cửa
gì cả còn cây cối thì lưa thưa, có nơi trơ trụi hoang vu vắng vẻ vô
cùng. Khi đó, Mae Doria hỏi cậu bé: "Nhà cháu ở đâu?" cậu bé lại chỉ
tay về phía trước và trả lời: "Nhà cháu ở đầu kia kìa!". Cô Mae Doria
quay mặt về hướng mà cậu bé vừa chỉ nhưng chẳng thấy nhà cửa nào ngoài
vùng đồng trống. Cô ngạc nhiên quay lại thì không thấy cậu bé ở trong
xe nữa. Qúa kinh ngạc cô vội ngừng xe lại. Vậy cậu bé ra khỏi xe khi
nào? Cô Mae Doria cảm thấy hoang mang, cô cứ nghĩ là cậu bé đã nhảy ra
khỏi xe rồi nhưng tại sao cửa xe vẫn còn đóng chặt? Cô lái xe chạy
quanh nhiều vòng nơi vùng đồng trống cạnh xa lộ nhưng vô ích, hình bóng
cậu bé vẫn biệt tăm... Điều kỳ lạ là lúc ấy cô không cảm thấy điều gì
khiến phải lo sợ hay kinh hãi cả. Nhưng sau đó cô mới cảm thấy rờn rợn
trong người.
Hai năm sau, nhân lúc rảnh rỗi, gặp người đi thu tiền hơi đốt, cô Mae
Doria kể cho anh ta nghe chuyện liên hệ đến việc cô gặp cậu bé quá
giang và biến mất một cách lạ lùng ngày nào thì người này cho biết cậu
bé mà cô gặp đã chở đi một đoạn đường là chuyện có thật và nhiều người
lái xe qua đó cũng đã gặp trường hợp tương tự nghĩa là cậu bé xuất hiện
xin quá giang xe về nhà nhưng nửa đường thì biến mất. Người đi thu tiền
hơi đốt nói:
- "Tôi đã nghe chuyện về cậu bé này từ lâu. Đó chính là một hồn ma và
sự việc này xảy ra từ lâu rồi, từ năm 1936 chớ không phải mới đây... "


Kết Thúc (END)
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1089429
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Tuyển tập truyện ma Empty Re: Tuyển tập truyện ma

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 12:56 pm

Hồn Ma Của Người Bạn Thân
Ðây
là chuyện thật về cái chết người bạn thân nhất của tôi, và đời sống bên
kiạ Trở lại ba năm về trước... Vào một buổi tối thứ 7, M. và tôi đang
đi mua sắm tại cửa tiệm quần áo nổi tiếng The Gap, lúc đó M. hỏi tôi có
muốn đi trượt tuyết ở Colorado Mountain với gia đình của bạn ấy vào mùa
Giáng Sinh không. Tôi đáp:
- Ðị Nhưng mà H. không biết trượt tuyết.
- Ðược rồi, không sao đâụ M. sẽ dạy chọ
Rồi chúng tôi sắp xếp mọi thứ, ba tuần lễ sau chúng tôi lên đường.
Chúng tôi đến Aspen khoảng 10:00 giờ đêm. Lúc đó đã trễ cho nên không
đi trượt tuyết được, chúng tôi mới lái xe về khách sạn. Sau khi lấy hết
quần áo ra cất vào tủ M. rủ tôi ra ngoài xem tuyết và ngắm cảnh vật
xung quanh. Tôi đồng ý ngay và chúng tôi khoác tay nhau đi xuống cầu
thang ra khỏi khách sạn. Quào! Tuyết trắng thật là đẹp quá. Vì hôm đó
cũng là ngày rằm nên cảnh vật xung quanh thấy rất rõ chỉ trừ rừng thông
trước mặt thì hơi âm u một chút. Chúng tôi mãi miết đứng đó nhìn ngắm
và thưởng thức cảnh vật, hít thở không khí mùa đông mà không nói với
nhau một lời nàọ Bỗng chúng tôi nghe một tiếng hú rất rùng rợn kéo dàị
Tôi giựt mình hỏi:
- Tiếng gì vậy!?
- Hình như là tiếng tru của chó sói, M. trả lời và nói tiếp:
- Chó sói cũng sống ở Colorado nữa saỏ
Vừa lúc đó, chúng tôi lại nghe tiếng hú nhưng lần này gần hơn lần
trước. Tôi nhìn chung quanh để xem có người nào ở đó nữa không nhưng
không có ai khác ngoại trừ hai đứa tôị Bỗng dưng M. thét lên, tôi vội
quay lưng lại thì thấy một con chó sóị Nó rất lớn màu đen có răng nanh
nhọn hoắt, nó chỉ cách xa chúng tôi khoảng 6 thước.
- Nhanh lên M.. Hãy chạy về khách sạn mau, tôi nói với một giọng run run.
Chúng tôi từ từ thụt lùi lại hy vọng con sói đừng có theo chúng tôi nữạ
Nhưng nó vẫn lầm lũi đi tới gần hơn và hai cặp mắt cứ nhìn chầm chập
vào chúng tôị
- CHẠY! M. kêu lên.
- Ðừng, nó sẽ rượt bắt chúng mình. Tôi cãi lạị
Nhưng M. đã bỏ chạy mặc kệ tôi nói gì, và con sói đuổi theo saụ
- M.!!! Tôi la lớn.
Nhưng trễ rồị Con sói đã vồ chụp lấy M..
- Cứu chúng tôi vớị Tôi la thật lớn và lập đi lập lại nhiều lần, nhưng
không có ai nghẹ Còn con sói đen thì cứ nhằm mặt của M. mà cấu xé.
- Cứu tôi với, H.! M. nói với một giọng van lơn.
Lúc đó tôi sợ quá không biết làm gì hơn là ba chân bốn cẳng chạy về
khách sạn gọi người ra cứụ Tôi cố gắng chạy thật mau, vừa chạy tôi vừa
nghe ở đằng sau lưng tiếng cầu cứu của M. văng vẳng:
- ÐỪNG... ! ÐỪNG ÐI...! HÃY Ở LẠI ÐÂY GIÚP M....
Khi chạy đến khách sạn, tôi mở cửa vào và la thật lớn:
- CỨU BẠN TÔỊ BẠN TÔI BỊ CHÓ SÓI CẮN. HÃY CỨU BẠN TÔI, MAU LÊN!!!
Sau đó ba người đàn ông cùng chạy ra ngoài với tôị Chúng tôi chạy đến
nơi con sói vẫn còn đang cắn xé M.. Một người thì lấy cái cây thật lớn
đập mạnh vào con sói, còn hai người kia thì lượm đá ném liên tục vào
con sóị Có lẽ con sói nghĩ rằng nó không thể chống cự lại được nên đành
lủi thủi bỏ vào rừng.
- M.... Tôi vừa kêu vừa chạy đến nơi bạn đang nằm. M.! M.! Có sao
không? Nhưng M. không trả lờị Lúc đó, tôi ngồi xuống ôm M. vào lòng và
những giọt nước mắt của tôi đã lã tả rơi xuống thân thể đầy máu của M..
Tôi đã gọi tên của M. nhiều lần, nhưng bạn ấy vẫn nằm im lìm, thân thể
còn đó nhưng linh hồn của M. đã ra khỏi thể xác đau đớn của mình từ lúc
nào rồị Sau vài phút, ba mẹ của M. và người em của M. đều đến hiện
trường rồi chúng tôi ôm nhau mà khóc. Bạn thân của tôi thật sự rời bỏ
cõi đờị
Ðến ngày chôn cất M., ba của M. hỏi tôi chuyện gì thật sự đã xảy ra đêm
hôm đó, nhưng tôi không thể nào kể cho ông biết, vì mặc cảm tội lỗi cứ
ám ảnh tôi hoàị Cho đến hai tuần lễ sau ngày chôn cất của M. xong, tôi
mới kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cả nhà M. nghẹ Tôi rất là hối hận
trong lòng vì nếu tôi không bỏ đi có thể M. sẽ không có chết. Tôi nghĩ
rằng M. cũng hận tôi lắm.
Khoảng 3 tuần sau khi an táng M. xong, tôi thấy M. đến nhà tôị M. đến
không phải bằng thân thể mà bằng hồn mạ Lần đầu tiên tôi thấy bạn ấy
hiện về là vào một đêm khuya mà tôi cứ tưởng rằng mình đã nằm mơ. Lúc
đó tôi thấy mặt mày của M. có nhiều vết thẹo còn quần áo thì dính đầy
đất cát. Khi thấy M. tôi vui mừng hớn hở cứ ngỡ rằng M. vẫn còn sống:
- M.! Bạn không có chết! M. à, cho H. xin lỗi vì lúc đó sợ quá không biết làm gì nên đã bỏ M. lại một mình.
- Tất cả đều là lỗi của mày, M. nói với một giọng thật lạnh lùng. Lúc
đó tôi không thấy M. mở miệng nói, nhưng tôi có thể nghe được.
- M. à! Cho H. xin lỗi vì đã bỏ M. ở lại đó.
- Tất cả đều là lỗi của mày, nếu mày không chạy đi như một đứa hèn nhát
thì tao đâu có chết. Nói xong M. lấy vài món đồ trên bàn ném vào người
tôị
- M.! Dừng tay lại! Bạn làm gì vậỷ Hãy dừng tay lại! Vừa khóc tôi vừa nóị
- Tất cả đều là lỗi của màỵ Ðồ hèn nhát!!! Bạn ấy vừa liệng đồ đạc vào tôi vừa nóị Nói xong thì bạn ấy biến mất.
Hầu như mỗi đêm M. đều đến nhà tôi để buộc tội và trách cứ tôi đã để
bạn ấy chết. Tôi đã dọn nhà ba lần nhưng hồn ma của người bạn thân tên
M. vẫn cứ hiện đến như thường...


Kết Thúc (END)
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1089429
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Tuyển tập truyện ma Empty Re: Tuyển tập truyện ma

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 12:57 pm

Ngôi Nhà Ma Ở Đà Lạt
Trong dịp
tết này tôi có dịp lên ĐÀ LẠT chơi.Tất nhiên thú vị nhất là NGÔI NHÀ MA
nổi tiếng ở TP ĐÀ LẠT mà khi hỏi ai cũng biết hết á Sau đây là những
chiện tui nghe đuợc về NGÔI NHÀ MA
Con đường đèo lên khu vực hồ TUYỀN LÂM hai bên đường chỉ có cây cỏ ,
không hề có bóng dáng một ngôi nhà nào khác. Sau khi xe đi được một
đoạn thì gần giữa đèo thấp thoáng có một ngôi nhà lớn , theo lời giới
thiệu của chị hướng dẫn tôi đuợc biết đó là NGÔI NHÀ MA , tất cả các
cửa của ngôi nhà đều đóng kín mít có rất nhiều ô cửa sổ , trước cửa
ngôi nhà có một bảng màu xanh đề là ''không phận sự miễn vào ''.
Nhìn sơ qua căn nhà này cũng bình thường không có gì khác biệt cũng như
bao căn nhà khác.Theo lời của 1 chị thì căn nhà được xây từ rất xưa do
một gia đình nguời Pháp , vì họ rất thích khí hậu mát mẻ cũa ĐÀ LẠT nên
quyết định xây nhà và định cư luôn ở VN.Đến một ngày đó cả gia đình
người Pháp bị giết rất tàn độc, kể từ đó căn nhà bị bõ hoang.
Còn một nguời khác lại nói rằng chính ông Pháp đã tư tình với cô người
làm nên bà vợ biết được đã giết chết cô nguờii làm chặt người của cô ra
từng phần rồi chôn dưới nền gạch.Kể từ đó họ đã dọn đi chỗ khác
2 câu chuyện trên không biết là thật hay là giả nhưng câu chuyện này báo đã từng đăng rối
Có một cô gái sinh sống ở VŨNG TÀU cô đang thất tình nên lên Đà Lạt để
nghỉ ngơi, sau khi nghe người dân bàn tán về NGÔI NHÀ MA cô gái mới lên
xem thử , không hiểu sao cô gái rất thích ngôi nhà này và quyết kêu gia
đình của mình mua cho bằng đươc. Sau một tháng ở ngôi nhà này cô gái đã
treo cổ tự tử chết trong căn phòng của mình. Những vật dụng của cô vẫn
còn được bào quản trong ngôi nhà như: kẹp tóc , bàn , giường (bạn nào
muốn kiểm chứng thì dzô thử ngen)
MỘ của cô gái được lập sau ngôi nhà đọ
Một đêm đó (theo lời kể của một chú sinh sống lâu năm ở ĐÀ LẠT) một
người chở rau để đi bán , con đường ra chợ phải bắc buộc wa đèo này ,
lúc đó cũng khỏang 2-3g sáng khi đi đến giửa đèo thì có một người con
gái xin quá giang ,tóc dài , bận bồ đồ ngủ mỏng,trông cô gái rất lạnh,
vì nghĩ là đường đèo quá vắng vẻ nên ông đã cho cô gái quá giang một
đoạn , đi được một quãng thì ông sợ cô gái lạnh nên đã đưa áo khóac của
mình cho cô gái bận.Khi ông ngừng xe thì quay lại đã thấy cô gái biến
mất từ lúc nao.
Sáng hôm sau khi ông quay trở lại đường đèo đó khi đi ngang qua ngôi nhà thì thấy chiếc áo khoác của mỉnh nằm trên ngôi mộ
NGÔI NHÀ này chỉ lắp một thứ đèn đó lả đèn vàng , không có đèn trắng
,có một cái hầm ở dưới ngôi nhà ,có 1 trệt và một lầu , khi bước vào sẽ
thấy một bức tranh vẽ môt gương mặt tưa như sọ người có 2 rănh nanh thè
ra nhỉn rất ghê.......
Bây giờ chỉ có một nguời quản gia sống ở ngôi nhà đó
ai có dịp lên đà lạt chơi thì nhớ lên coi thử nghen....


Kết Thúc (END)









Huhu, Đà Lạt là nơi mình ở sao lại nói là ngôi nhà ma ở Đà Lạt 😢
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1089429
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Tuyển tập truyện ma Empty Re: Tuyển tập truyện ma

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 12:58 pm

Tiếng Cười Trong Đêm Khuya
Ha... hạ.hạ.ha! há..há..ạ.ha! Hú... hu... hụ.hu... u!
Thiệt là hãi hùnh, khi không sao lại có tiếng cười ai đó văng vẳng
trong đêm làm cho bất cứ ai nghe được cũng cảm thấy rợn người... Sáng
hôm sau đâu đâu người ta cũng nghe lời bàn tán về tiếng cười đêm trước
- người thì cho đó là tiếng rên rĩ của muột người con gái còn rất trẻ,
người thì bảo đó là tiếng hú của một chàng thanh niên trong tuổi đôI
mươi, còn có người thì cho rằng đó là tiếng la hét của hai người... mà
là hai người đã chết v.v. Thiệt ra thì đó là tiếng cười, hay tiếng rên
rỉ, hoặc là tiếng la hét. Nhưng những tiếng đó phát xuất từ đâủ Phải
chăng là ở bãi tha ma vắng vẻ trên ngọn đồi phía bắc làng, hay là những
tiếng đó phát ra từ ngôi nhà hoang ở phía nam?...
Rồi thì sự sinh hoạt trong làng cũng trở lại bình thường và đêm lại một
lần nữa trở lại với vạn vật như mọi khị Nhưng đêm nay thì khác, hầu như
mọi người trong làng đều cảm thấy lành lạnh. Lạnh mà họ cảm được đây
không phải là do thời tiết mà là lạnh do tiếng cười đêm qua ám ảnh. Mới
có 10 giờ tối mà cả xóm làng đều im phăng phắc; không biết là đã có ai
ngủ vô chưa nhưng vạn vật hình như đã bị lắng đọng lại - cả đến những
tiếng động do súc vật gây ra cũng không có. Không lẽ chó, gà, heo, vịt
cũng đều kiếm chỗ ẫn nấp hết rồi saỏ Tại sao tiếng cười lại có ma lực
ghê gớm như thế? Không lẽ thật là tiếng ma kêu quỉ hú?...
Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới... Trong lúc mọi người trong làng đều
trùm mền kín đầu thì tiếng cười đêm trước lại lanh lãnh vang dội...
Hảhảha!?Hủhủhu! Và cứ như thế 5, 10 phút một lần. Người Công Giáo thì
thì thầm đọc kinh, người Phật Giáo thì Nam-Mô-AĐi, còn trẻ con thì ôm
cứng lấy cha mẹ anh chị chúng. Thật là khinh khủng sợ hãi... Nhưng rồi
một đêm kinh sợ cũng qua đi và mặt trời lại ló dạng. Mọi người lại một
lần nữa xôn xao bàn tán - "Làng mình chắc là có ma quỉ xuất hiện, phải
nhờ cụ Tám ra giúp giải quết vấn đề!" một người xướng. "Đồng ý! Đồng
ý!" mọi người khác đều hưởng ứng.
Cụ Tám là người nổi tiếng không sợ trời, không sợ đất. Cụ là người duy
nhất luôn luôn tắm xác cho người chết trước khi bỏ vô hòm. Người ta
khẩu truyền rằng cụ đã gặp rất là nhiều ma quỉ nhưng chưa một lần tỏ ra
khiếp sợ... Tuy rằng không muốn liều mình, nhưng vì xóm làng cụ Tám
cũng đành phải miễn cưỡng tuân theo để tìm hiểu nguyên do tiếng cười bí
mật kiạ
Cụ Tám sửa soạn con dao cặt củi mà cụ cho là một vũ khí lợi hại nhất
của cụ. Trời vừa chập tối là cụ đã ra khỏi nhà. "MớI có 9 giờ mà mọi
nhà đã đóng cử tắt đèn rồi," cụ lẩm bẩm và từ từ tiến tới ngôi nhà
hoang ở phía nam khu xóm, nơi mà cụ nghĩ rằng sẽ tìm được nguyên do
tiếng ma gào quỉ khóc kia.... Đã hai tiếng trôi qua mà không có gì xãy
ra, cụ cảm thấy người cụ hơi mỏi mệt vì nấp trong bụi cỏ trước căn nhà
hoang... Nhưng, bất chợt, cụ cảm thấy rờn rợn lạnh trong ngườị Linh
tính báo cho cụ biết là có gì không ổn đâu đâỵ Cụ cố lấy bình tĩnh để
chờ đợi thêm.
Khoảng đúng 12 giờ đêm, thì Hủ.hủ.hủ.hu! Tiếng hú làm cho cụ giật bắn
người giậy; tay cụ nắm chặt con dao để chờ đợị Tiếng Hụ.hụ.hủhảhảha!
mỗi lúc một tiến gần nơi cụ nấp là cho cụ toát mồ hôi lạnh và tự nhủ,
"Trong suốt cuộc đời, đây là lần ta cảm thấy rợn nhất, không biết tại
ta đã già nua hay là tại con quỉ này ghê gớm đến vậỵ"... Một lần nữa
tiếng Hủhu lại nổi lên bên cạnh cụ và một bóng trắng xuất hiện trước
mặt cụ. Hai tay nắm chặt con dao, cụ định tung ra một nhát vào bóng
trắng kia nhưng bóng trắng đã bay xa hơn và dùng tay để vẫy cụ như là
muốn thách thức cụ Tám. Cụ cứ tiến gần thì bóng trắng đó lại bay xa
thêm... Cứ như thế mà đã đến gần bờ biển. Bất chợt, lại thêm một bóng
trắng xuất hiện. Lần này thì cả hai bóng trắng đều quay lại như muốn
nói với cụ Tám điều gì đó và cả hai chợt biến mất trước mặt cụ Tám. Cụ
mĩm cười ra điều hãnh diện vì con ma ác ôn đó mà cũng sợ cụ. Sau đó cụ
quay người trở lại để ra về thì chân cụ vấp phải vật gì đó. Bật chiết
đèn lên cụ chợt hốt hoảng vì dưới chân cụ là hai xác chết của một đôi
nam nữ độ đôi mươị Lúc này thì cụ đã đoán ra được 9 phần 10 của câu
truyện. Cụ khéo hai cái xác lui vô trong để nước khỏi cuốn đi, rồi ra
về... Sáng hôm sau dân làng mang hai cái xác đi chôn và lập một bàn thờ
cho đôi trai gái xấu số; và từ đó người ta không còn bị ám ảnh bởi
tiếng gào thét kinh sợ giữa đêm khuya nữạ

Hết


Kết Thúc (END)
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1089429
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Tuyển tập truyện ma Empty Re: Tuyển tập truyện ma

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 12:58 pm

Ma Nhập Vì Cầu Cơ
Gần đây nhiều người trong ở Hoa Kỳ bắt đầu biết đến việc cầu cơ. Những
bàn cầu cơ (Ouija) được bày bán khắp mọi nơi như là một trò chơi giải
trí, nhưng cơ có lên không thì tôi không có biết và tôi cũng không muốn
thử vì tôi đã chơi và biết sự nguy hiểm tai hại của sự cầu cơ như thế
nào rồi... Ðó là những ngày tháng dài lê thê tại trại tỵ nạn nằm trên
hòn đảo nhỏ bé của Indonesia và tại nơi này T. đã quen biết một người
chuyên môn chơi cầu cơ. Mỗi ngày khi màn đêm vừa buông xuống cả đám con
nít kéo nhau tụ hợp lại để cầu cơ. Khi cầu, cơ lên rất là mau nhưng đa
số là không được chính xác, tụi này thường hay nói đùa cơ này chắc là
người Indô nên không biết tiếng Việt Nam. Sau nhiều đêm cầu cơ, thì T.
thuộc lòng những câu thơ để gọi hồn, và cũng vì tò mò cho nên T. rủ vài
người bạn tìm những nơi kín đáo một chút để chơi và để hỏi những câu
hỏi riêng tư... như những câu hỏi có liên quan đến tình cảm đó mà.
Cầu cơ riết rồi ghiền. Lúc đầu chỉ T. chỉ cầu buổi tối thôi nhưng sau
này cả ban ngày cũng cầu cơ nữa, như là có mãnh lực nào đó nó lôi cuốn
làm mình mê luôn. Cho đến một hôm...
Hôm đó khoảng 2 giờ trưa, tôi cùng với một người bạn đang nằm chuyện
trò trong một căn gác được dựng lên chỉ để ngủ trưa chứ không có ai ngủ
ở đó vào ban đêm, thì bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửạ Tôi vội leo xuống
giường mở cửa ra thì không thấy ai hết, vừa đóng cửa lại thì nghe tiếp,
khi mở cửa ra thì lại không có aị Tức quá tôi đứng ở ngay cửa chờ hễ
vừa nghe tiếng gõ thì mở cửa ra liền. Khi đứng không được bao lâu thì
nghe tiếng gõ cửa nữa, tôi liền mở cửa ra thì thấy thằng em họ của con
nhỏ bạn mới 12 tuổi đứng trước cửa nhăn răng cười hì hì. Cả hai chúng
tôi la cho nó một mách, nó không sợ mà còn chọc tụi tôi nữa: "C. chỉ
nhát hai chị coi hai chị có sợ không?" Lúc đó bỗng nhiên tôi chợt nhớ
tới việc cầu cơ nên hỏi nên con nhỏ bạn và thằng em họ có muốn chơi
không, thì cả hai đều trả lời "muốn". Tôi lấy tờ giấy đã vẽ sẵn hai
mươi mấy chữ cái ra, dưới những chữ cái đó tôi viết thêm 4 chữ nữa là
MA, QUỈ, THẦN, THÁNH, và dưới 4 chữ này tôi vẽ một vòng tròn và đề chữ
THĂNG ở trong đó. Sau đó, tôi hỏi con nhỏ bạn có đồng tiền lẻ nào không
để đặc vào cái vòng tròn. Con nhỏ bạn lụt trong giỏ một hồi tìm được
một cái đồng tiền lớn khoảng 25 cents bên nàỵ Xong xuôi tôi lấy đồng
tiền đặt vào vòng tròn và lấy 3 cây nhan để trên kệ gần đó đốt lên. Mặc
dù con nhỏ bạn không tin vào chuyện cầu cơ, nhưng nó cũng muốn để tay
lên thử xem. Khi cầu cơ chỉ có tôi và con nhỏ bạn để tay lên đồng tiền
mà thôi, còn thằng em họ chỉ đứng đó nhìn.
Sau khi đốt nhan, tôi đọc 4 câu thơ gọi hồn, vừa đọc xong thì đồng tiền
nằm trong vòng tròn bắt đầu nhút nhích khi đó con nhỏ bạn cũng bắt đầu
khúc khích cười tại vì nó tưởng tôi đẩy đồng tiền, nhưng tôi nói là tôi
không có làm và dặn nó rằng đừng có rút tay giữa chừng. Vì tôi nghe nói
rằng đang cầu cơ nếu rút tay ra sẽ bị nguy hiểm, tôi chỉ biết vậy thôị
Sau đó, tôi đọc lại 4 câu thơ gọi hồn một lần nữa, và lần này đồng tiền
di chuyển nhanh hơn. Tôi chưa kịp đặc câu hỏi thì con nhỏ bạn bỗng rút
tay ra khỏi đồng tiền và phát cười lớn, tiếng cười nghe rất là rùng
rợn. Sau đó, nó chăm chăm nhìn tôi và đứa em họ với hai cặp mắt đỏ ngầu
rồi lấy tay chỉ thẳng vào chúng tôi:
- Tao lên rồi sao tụi bây không hỏị Tiếp theo là một tràn cười quái đảng. Cười xong con nhỏ bạn nằm dài xuống như là ngủ.
Lúc này tôi sợ đến xanh mặt, bạn tôi đã bị ma nhập, rồi ba chân bốn
cẳng tôi nắm tay C. phóng thẳng ra khỏi cửạ Ra ngoài tôi rất là sợ và
hồi hộp, vì nếu ba của bạn tôi biết được chuyện này chắc là chết. Nhưng
tôi chợt nhớ ra một điều, ngày xưa tôi có nghe ai đó nói rằng khi người
nào mà bị ma nhập thì đánh họ ba cái thật mạnh để con ma xuất ra, thế
nên tôi làm ngaỵ Từ từ tôi đẩy cửa và nhìn vào trong, bạn tôi vẫn còn
nằm yên ở đó, tôi mới nhè nhẹ bước từng bước đến bên giường và đánh ba
cái thật mạnh vào chân, nhưng không thấy động tĩnh gì tôi lại đánh ba
cái nữạ Ba cái đánh sau, tôi cố gắng đánh thật mạnh đến nỗi cái tay đỏ
xưng lên, vừa đánh tôi vừa kêu:
- H., H., tỉnh dậy maụ
Lúc này con nhỏ bạn mới từ từ mở mắt ra rồi lồm cồm ngồi dậy, nó ngớ ngẩn hỏi:
- Ủạ Hết chơi rồi saỏ
Tôi kể lại sự việc đã xảy ra cho bạn tôi nghẹ Nghe xong bạn tôi nói
rằng khi cơ đang lên bỗng dưng nó thấy buồn ngủ quá nên nằm xuống ngủ
và mơ thấy mình đang đứng giữa nghĩa địa, đang loay hoay tìm lối ra thì
nghe có người kêu tên mình nên giựt mình mở mắt thì thấy tôi và C. đang
đứng ở đó. Lúc đó, tôi chợt nhớ ra rằng là mình đã quên hỏi con nhỏ bạn
khi bị đánh có đau không, vừa hỏi tôi vừa kéo cái quần của con nhỏ bạn
lên thì thấy nơi tôi đánh in mấy dấu ngón tay còn đỏ lòm. Khi đó bạn
tôi mới tin những gì tôi nói là sự thật. Còn C. em họ của con nhỏ bạn
nãy giờ như người mất hồn bây giờ mới thốt lên được mấy tiếng:
- Chị H. hồi nãy chị làm em sợ quá chừng.
Rồi ba đứa chúng tôi phá lên cười thật tươị
Từ đó mỗi lần nghe ai hỏi hay nhắc đến việc cầu cơ là T. sợ rồị Suốt
cuộc đời còn lại T. sẽ không bao giờ đụng đến cái bàn cầu cơ nữa


Kết Thúc (END)
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1089429
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Tuyển tập truyện ma Empty Re: Tuyển tập truyện ma

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết